Chia sẻ về việc mình thật sự đau lòng.
Xin chao tat ca cac ban ^^
Kinh nghiệm sống, trải nghiệm, đi làm, thậm trí là nợ lương của mình ở bên Hàn thật ra cũng không quá lâu và nhiều nhưng nó đủ để mình cảnh giác với tất cả tình huống khó đỡ. Nhưng lần này mình muốn chia sẻ với các cậu về việc mình thật sự đau lòng.
-2018: mình xin vào làm quán của ông chủ này khi ông chỉ có chiếc xe đi bán bánh dạo, hồi ấy rất thân với mọi người ở đây. Mình cảm thấy mình thật may mắn, khi lương cao mà lại được đối xử tốt
-2019: mình nghỉ đc nửa năm thì họ lại gọi mình đi làm nhưng mà làm ở tận 청주. Từ 대구 ( nơi mình ở) lên 청주 cứ cuối tuần là bắt xe lên đó làm, đi tận 3 tiếng. Tối mình ăn ngủ ở nhà chị gái của ông chủ ( mình gọi là mẹ Hàn, vì họ nhận mình làm con) mình vui lắm chứ, nhưng quãng thời gian làm ở đây, dưới sự quản lí của anh con rể của mẹ Hàn là chuỗi ngày những stress của mình. Mình vô cùng mệt mỏi, khóc rất nhiều, đã nhiều lần bỏ cuộc nhưng lại nghĩ tới khoản tiền học, tiền nhà, tiền sinh hoạt còn đó. Mình lại cắn răng chịu đựng. Hắn cứ vô cớ đổ lỗi mặc dù mình không sai luôn ý???
-2020: quá stress đến lỗi mình nằm thôi cũng nghĩ tới việc quản lý to tiếng với mình, có những đêm giật mình không ngủ đc. Mình chẳng thể dãi bày được, vì từ sau khi quán bánh nổi tiếng, toàn bộ người nhà quản lí và làm việc tại bộ máy này. Mình chỉ biết câm nín chịu đựng. Cho tới đầu năm 2020 khi corona bùng phát. Mình xin nghỉ với lí do về nước, lúc này pin của mình còn 5% -.-
-8/2021: mình quay trở lại Hàn với tinh thần thật sự phấn chấn, sau khi cách ly xong. Mình nhận đc lời mời tới từ ông chủ là dạo này các chuỗi cửa hàng không có người, m có thể tới giúp không?...mình sẵn lòng chứ, bởi thời điểm này mình hầu như chẳng còn suy nghĩ gì tới việc sảy ra 2020.
Làm ở đây được hơn 1 tháng, cuối tuần mình vẫn đi đi về về từ 청구->대구 và ngược lại. Lúc này tâm lí mình chỉ là đi làm giúp thôi, chứ không thực sự nghĩ tới việc làm lâu dài. Tuy lần này không làm chung với quản lí cũ, nhưng cũng vẫn là người trong nhà, hôm họ vui thì k sao, hôm họ bực cái gì là mặt hằm hằm, tính mình thật sự lành, nên mình cũng rất là có cái gì đó không thoải mái, mình chỉ sợ k lm vừa ý họ. Nên đó cũng khiến mình suy nghĩ nhiều....
Công việc cá nhân của mình ngày càng nhiều, mình thức tận 2-3-4 giờ sáng để làm việc của mình. Xong xuôi mới đi ngủ. Tầm 6h40 lại dậy để chuẩn bị đi làm ở quán,,,tình trạng này diễn ra suốt, và chính mọi người ở đó cũng biết. Mình quá mệt, xin nghỉ, chủ đã đồng ý, và cảm thất rất là thoải mái ấy. Ai cũng vậy. Nhưng qua ngày lấy lương từ mấy hôm rồi. Mình có hỏi ý về lương thì lại báo là đi không nói trước, ý là vong ơn bội nghĩa, ăn cháo đá bát. Bắt mình tới tận xưởng sản xuất để xin lại tiền, xưởng khá xa, tự đi xe chắc hết nửa ngày. Mình bày tỏ thẳng quan điểm là mình không tới, tiền trả thì trả không trả thì thôi. Tiền mình làm ra bằng mồ hôi và công sức, nhiệt huyết của mình mà cũng không hiểu sao tại phải tới tận nơi ngửa tay để nhận tiền.
Mình rất lấy làm buồn khi không hiểu tại sao họ lại có thể quay mặt 180 độ như vậy. Thật ra mình viết dòng này trong tâm trạng hơi dối. Buồn, nên lủng củng, nếu bài được chia sẻ tới mọi người, nó cũng chẳng có thông điệp gì trong đây cả, chỉ là một chút trải lòng của mình thôi.
Cảm ơn vì đã đọc hết, chúc tất cả các bạn có một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc
Nguồn: Hội SVVN tại HQ - VSAK